LOVE GAME
Phan_25
Cháp 38
Giới Thiệu Nhân Vật:
Lưu Nhã Tuyết: (21 t), con gái lớn của Tập Đoàn KEY, năm 16 tuổi đã được ông Khải cho sang nước ngoài đi du học, thỉnh thoảng cũng có về những chỉ vong vỏng trong dòng 1 tuần thì lại cuốn gói bay đi. Với chiều cao của cô em chỉ vỏn vẹn 1m 65 thì Tuyết cũng không khá gì mấy , cao vừa đúng 1m 7 thôi. Là một cô gái rất cá tính, không nói dữ là hên rồi, mái tóc đen óng, tém cao ngang cổ và nhọn về phía trước, cúp sát vô.., làm che khuất đi khuôn mặt tròn tròn xinh xắn. Nguyên nhưng đơn giản, Tuyết không thích bị người khác gọi là trẻ con.... Nước da hồng hòa, có thần có sắc, hơi lạ ở chỗ là đôi mắt Tuyết thuộc vào dạng một mí nhưng không hề nhỏ, ngược lại to và tròn, đay lay láy, dễ thuơng hết biết. Thân hình đầy đặng, luôn nổi bật trong những bộ đồ giản đơn mà xinh đẹp, áo sơ mi cổ rộng và jean bó.
Tính tình: Như đã miêu tả trên, ăn nói bạo dạng, hành động cũng đi đôi theo. Không biết võ, nhưng tay chân lúc nào cũng ngứa ngáy, là người chị rất thương yêu những đứa em gái mình ( nó và Phương ), có điều đầu hơi cứng, nên đôi khi rất bảo thủ trong lời nói.........khó ai lay chuyển một khi Tuyết đã quyết định.
Giá thế: Cái này khỏi ha...!
Sở Thích: Đày đọa Trịnh Khiết Long.
************
Phói An Chi: (18 t), cao 1m 75, mái tóc đen tím dài xoăn tích lại phần đuôi, thông qua khẩu ngữ của Tuấn ở cháp 37....đủ biết Chi đẹp cỡ nào, tuy vậy vẻ đẹp đó có phần sắc bén, không hồn nhiên so với độ tuổi này, đôi mắt Chi rất có uy lực, thường khiến người khác sợ mỗi khi Chi nhìn trực tiếp vào người đó.
Tính tình: cao ngạo, nhưng lại thông minh, xem thường những người thấp kém, một khi đã muốn thì phải có bằng được. Thủ đoạn ư...? Không hề, với địa vị đó, không bao giờ chạm tay vào những thứ hèn hạ, mà dùng luật riêng của mình để chiếm. Thuộc dạng người khá tàn nhẫn, vô tâm, khinh miệt, chà đạp trước cảm xúc của người khác.
Nói chung Phói An Chi là một "Hoa hồng lắm gai nhiều kế".
Gia Thế: Con gái độc nhất của IKEA, một trong những Tập Đoàn hùng mạnh bên phía Châu Âu. Cả gia đình đều chuyển sang Châu Âu sinh sống khi Chi vừa tròn 3 tuổi. Do cha Chi hợp tác với một số công ty bên đó, dần dần về sau, thế đứng của IKEA ngày càng vững chắc, và ác lên cả thành tựu của ngày hôm nay. Về trình độ học vấn thì không giống như Tuấn và Phong, Chi vẫn học lớp 12, nhưng lại đột ngột bỏ về nước với cái lí do hết sức thông thường "Con stress !". Thế là bay vèo đi mất dạng..................Được nuông chiều từ nhỏ, nên mọi hành động đó của Chi đều không bị ưởn trách..........
Nay nàng ta chấm Tuấn nhà ta rồi.......................hài..i..i..thôi cứ chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra nhé.......!!
Cháp 38
Còn Không Mau Lại Đây Nữa, Tên Vô Phép Kia..!
Tại Sân Bay RYO……..
“ Nè, anh Long, bộ anh không đi nhanh hơn được chúc nào sao, Cứ cái đà này thì đến tối cũng không tới được đấy”- Nó vừa đi vừa lấy tay che nắng, vừa xoay mỏ lại thúc Long……
“ Nhanh đi , nắng quá, em không muốn biến thành heo quay đâu”- Phuơng mặt đỏ lên vì nắng, quạo quọ quay lại nạc Long.
Chẳng thèm để ý lời nói của hai cô em, Long cứ đúc hai tay vào túi quần, đầu thì ngước xuống nhìn những bước chân của chính mình, mặt nhăn nhăn nghĩ…….-
< Gì chứ, tại sao mình lại phải ra đón con nhỏ đáng ghét đó…muốn bay là bay muốn về là về………thật là rãnh chuyện mà…………….> ( ông này già mà cứ như con nít )
…………………
Thế là Long nhà ta cứ cà rề cà rề…..chịu hết nổi nó và Phương phải quay lại . Mỗi đứa xách một tay Long kéo đi……………
………Xoạt……………….
“ Này này, hai em làm cái gì vậy hả…………”
………………………………………………………………………..
[ Chuyến bay F02 đã đáp xuống…………..tại sân B………………………….
Xin Thông Báo….Chuyến bay F02 đã đáp xuống sân B…………………]
………………………………..
Ngó trái ngó phải, nhón lên nhón xuống………………….
“ Hở được 10 phút rồi sao không thấy chị Tuyết ra vậy trời….”- Nói mà lòng nó hồi hợp, thóp thỏn nhìn dáo dát đủ phía…..
Vỗ vào vai con bạn trấn tĩnh….-
“ Này, mình đừng có như con khỉ coi, cho dù có xuống thì làm giấy tờ phía bên trong cũng phải mất gần nữa tiếng đấy….”
……………………
Cả đám chờ một hồi mãi ……rút cuộc bóng của một cô gái xinh xinh trong chiếc áo hai dây trắng ôm, và chiếc quần jean xanh thẫm cũng xuất hiện…..bước ra với cả đóng hành lí khổng lồ………….
Thấy Tuyết, tất tóc nó và Phương hét réo lên, mừng đến phát khóc, chạy ào về phía cô.
“ CHỊ….CHỊ…ƠI…..”
Ôm chầm lấy người Tuyết………….
“ Sao bây giờ vế chịu về, em nhớ đi lắm…… hic…hic….hic….”
Thấy Phương đã ướt mắt, khóc thúc thích, nó cũng ào lên mà rên với rỉ………..
“ Trời ạ…! Vừa về đã phải dỗ dành những con nhóc này sao hả trời. thiệt tình…….”- Nhìn cười hiền với tụi nó, Tuyết cũng bó tay cái tật tạo mưa của hai đứa này, vỗ vỗ , xoa xoa đầu Nghi, rồi lại vỗ vỗ xoa xoa lưng con Phương nữa.
Nếu mấy bạn thấy lạ …thì cũng dễ hiểu thôi……nó thấp hơn Tuyết cả khúc, Phương thì lại cao hơn 2 cm nên cách dỗ dành cũng khác nhau…..( Hơ…! Quái…)
Miệng thì “ nhỏ này nhỏ nọ” nhưng chính bản thân Long cũng không hiểu sao, vừa thấy Tuyết từ bên trong bước ra thì anh lại cảm thấy trong tim mình chợt vui vui, ấm ấm.
Cứ để thế này không được, Tuyết đành tự cứu mình vậy…..
“ Thôi nào, hai đứa muốn khóc thế này tới tối hả, bụng chị còn chưa được sạc pin nữa đấy….”
Nguớc lên nhìn Tuyết với ánh mắt cứ như mấy con cún con, nó nghoe ngẩy đui nó….-
“ Hở…! chị chưa ăn gì à, vậy thì đi thôi chờ gì nữa…”
“ Em biết quán này ngon lắm, ….đi chị…….”
Nghe tới ăn là sáng mắt, bó chíu với hai con này, Tuyết chỉ còn biết cười đâu hàng mà chào thua.
Nãy giờ lo nói chuyện với tụi nó mà quên mất, chỗ này vẫn còn một sinh vật sống nữa.
Liếc xéo qua………….
< ÀHA….! Lâu ngày không gặp , tên nô tài này cao lên thấy rõ…….>- Chợt Tuyết cười đểu nhìn Long. Khiến anh phút chốc sở cả da gà……………
Hít một hơi thật sâu………….-
“ Nè, “Nô Tài” vô phép kia, đứng đó chi hả, còn không mau lại đây giải quyến đóng hàng này…”
< SAX….X…..cái con nhỏ này, giữa thanh thiên bạch nhật này mà giám gọi mình như thế……..gừ…>
Sau câu nói của Tuyết thì hàng ngàn hàng vạn con mắt dòm dáo dát về phía Long, trong đó cũng có người nhận ra anh là model nên lời xì xào, bàn tán bắt đầu trỗi dậy.
Tại sao tại đây không có cái hố cho Long nhà ta chui xuống vậy trời..?
Lòng Long tức đến vỡ não, ấy thế mà cứ tưởng anh sẽ quát tháo lại chứ. AI dè, Long lại ngoan ngoãn tiếng đến, làm đúng theo những gì Tuyết vừa bảo.
< Xem ra, còn nhớ lời hứa đấy..>
Thế là Long lụi thụi, quay mòng mòng gới đóng hành lý chết tiệt kia, đột nhiên sực nhớ còn thiếu thiếu gì đó, Tuyết “ ừhm hừm ” một hơi rồi nói…-
“ Còn gì nữa…?”
Lần này mặt Long từ đỏ chuyển sang tím…….< chả lẽ nhỏ bắt mình…..>
“ Này..”
Càng ngày sắt mặt Long càng biến dạng, < …………tại sao lại lựa ngay chỗ này chứ……>
Nuốt nước bọt, kiềm chế lại, Long bấm bụng cố mà phun ra hai chữ ………..-
“ “Bệ hạ”, chắc người đi đường rất mệt …”- Vừa nói, vừa khom lưng tạo ra kiểu giống như nô thần cung kính nhà vua vậy..
Nó và Phương trợn con mắt nhìn Long,….ba giây sau……………..
“ Ha…..há….há…………”- Hai tụi nó cưởi ha hả lên, làm Long đang quê này còn quên hơn nữa…………
Mọi người xung quanh cũng đớ mặt ra , ngã ngữa với câu nói ấy của Long.
Tuyết cũng rất nhập vai mà đáp lại……-
“ Long thể ta không được tốt lắm sau chuyến bay này….”
“ Nô tài đáng chết ”- Nói mà mặt muốn mếu máo ra ,…vì cái trò quái ác của Tuyết, đã đặc ra hồi 5 năm về trước…
“ HÁ……HÁ….HÁ…”- Tiếng cười của hai đứa tụi nó càng lúc càng dữ dội hơn.
< Lưu Nhã Tuyết, cái con nhỏ đáng ghét……….trời ạ ..! sao mình cứ như thằng hề thế này..> Dồn nén thù hận, phóng cái mặt dày ra mà bê với kéo hàng lí cho chủ nhân mình.
…………………………………………..
Cười đắc thắng, Tuyết khóac vai tụi nó bước đi……………………………………..
Bí mật giữa hai người này, mãi mãi sẽ chẳng ai biết được, không lọai trừ nó và Phương . Nhưng mỗi khi Long và Tuyết đụng độ, thì nó và Phương đều phải cười ra nước mắt.
Vì chưa bao giờ có ai có thể làm Long sống dở chết dở trong những tình huống này như cô.
…………………………………………
Sao khi tuồng diễn được hạ màn, cả bốn nguời họ rời khỏi sâu bay, ba người dung dăng dung dẻ, bước tay trong tay, một người chết lên chết xuống tòn tọn lếch theo phía sau.
…………………………………………………………………………………………
Quay trở lại văn phòng Blus….
Lúc này, Tuấn đang cùng với Chi, bàn bạc một số vấn đề về nhân sự và lập kế họach cho cuộc tuyển chọn nhân viên mới……………………
Nhìn luớt vào đóng hồ sơ này, Chi để tạch xuống mặt bàn, phàn ra một câu khiến Tuấn cũng sốc, kinh ngạc theo….-
“ Không được, sa thải hết số người này, chỉ tòan sỏi với đất không.”
Qủa thật tên này có phần nể phục cách quản lí của Chi, nhưng cái tính khinh miệt người khác thì không tài nào chấp nhận được……..-
“ Nói thế có hơi quá …! Đúng là họ không cao tay nghề, nhưng sa thải hết một lượt thì…..”
Chưa kịp để Tuấn nói hết, Chi đã chặn họng..-
“ Ngày 22 , tỉ suất số hàng là 36%.
Ngày 26, 39%.
Anh xem, con số này liệu có chấp nhận được không, trong khi đó, bên khu C cũng cùng thời gian nhưng lại đạt đến 55%. Giờ nguyên nhân đã có, không có gì sai khi đưa ra quyết định như vậy.”
Đưa ánh mắt cương quyết ấy nhìn về phía tên này, Tuấn quả thật cứng miệng với số tại liệu Chi đưa ra…..nhưng cho dù thế nào như vậy cũng là…….-
“ Nhưng…..”
“ Món đồ đã hỏng , thì nên vứt đi. Thương trường không phải là nơi dành cho tình cảm, sớm muộn thì anh cũng sẽ đi vào ngõ cục thôi. ”. ( Tập hai )
…………….Có vẻ hơi căng thẳng nhỉ, biết Tuấn cũng thuộc vào dạng người khó lay chuyển, Chi đành…..
“ Một hợp đồng phía bên Úc đang chờ anh đấy, tôi chỉ nói thế, tùy anh quyết định”
Dứt lời Chi đứng dậy bỏ đi khỏi phòng hợp, để mặc Tuấn vẫn còn đắng đo suy nghĩ bên trong…
Lời Chi nói không sai tí nào, nhưng nếu ………………..
Rút cuộc, Tuấn cũng chọn cách mà Chi đã nêu ra……….Lập tức gọi điện bên xưởng, đồng lọat xa thải hết những nhân viên phía khu B và tuyển chọn người mới vời yêu cầu cao hơn trước đây.
……………………………………………………………………………………
Dường như cơn đau đầu do rượu đã biến mất, San Linh cảm thấy thật ngu ngốc với những lời nói của mình ngày hôm qua. Làm như thế chỉ khiến cho cơ hội có được Phong một lúc mất dần đi. Chính vì thế Linh đã quyết định………..
………………………………………….
Tại phòng làm việc của Phong……………….
Lao đầu giải quyết hết mớ hồ sơ mới, càng nhanh càng tốt, vì bây giờ hắn nhớ nó khinh khủng. Nhưng khổ nổi , bên đối tác lại cần gấp những số liệu này, đâm ra hắn đành phải kiềm nén sự thương nhớ đó mà ùa đầu với đóng này vậy.
CHợt….
……Cộc……cộc……cộc………….
“ Vào đi”
………Cạch…………………..
Linh bước vào, gương mặt đã trở nên tỉnh táo hơn hôm qua…cứ nghĩ lại vào để tiếp tục vấn đề đó chứ….nhưng không ngờ………
“ Xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, hôm qua thật không phải khi đã nói những lời đó. Xin giám đốc hãy tin tưởng ở tôi một lần nữa”
Khá ngạc nhiên với thái độ của Linh, nhưng thật ra hắn không hề trách khứ cô gì hết, …..hơn nữa cũng do tài năng của Linh mà mọi công việc khá suốn sẻ. Bất giác Phong cười mỉm một cái, khiến tim Linh đập liên hồi…….
“ Tôi cũng đã hơi nặng lời, nhưng có một chuyện tôi muốn nói rõ, giữa chúng ta chỉ nên có công việc. Không nên tồn tại những thứ khác”
Câu nói đó khiến Linh hơi nhói trong tim, nhưng không sao, ít ra Phong cũng không còn dÙng ánh mắt lạnh lùng đó với cô nữa.
Cuối người xuống……-
“ Cám ơn đã cho tôi cơ hội..”
“ Được rồi, cô ra ngòai làm việc tiếp đi…”
“ Vâng thưa giám đốc.”
……………………………………………………………………………………
Lúc này tại quán ăn Nhật ….!
“ HẾ…..cái này của tao, sao mày dành vậy…”
“ Gì chứ tao gọi trước mà…”
“ Không là của tao, trả đây…..”
“ Điên àh….tại sao lại phải đưa khi tao là nguời ngồi trứơc nó chứ….”
Hai đứa nó chỉ vì dĩa cá hồi ướp mà dành tới dành lui……………
………Bộp…Bộp…………….
Mỗi em mộ quả, Tuyết từ nãy đến giờ cầm cây đũa lên mà chả gấp đựơc miếng nào . Vì hịên nay do ngồi giữa hai con háo ăn này mà ngay cả dĩa đồ ăn gần ngay trứơc mặt cũng không tài nào với tới.
Bó tay, Tuyết nện lên đầu nó và Phương mỗi đứa một quả cho chừa cái tật dành ăn.
“ Hai đứa có thôi không hả, truớc mặt còn cả tá món, tại sao phải nhất quyết giành cho bằng được nó vậy…..”
Ôm , thương tiếc cho cái đầu tội nghiệp của mình, nó bịu môi đốp trả…….
“ Gì chứ, quả thật em là người kêu trứơc mà…”
Phương cũng không vừa…
“ Nhưng người ta mang lại chỗ em chứ bộ…..”
“ Nè, con kia , sao mày vô lí vậy…..”
“ Gì , gì quả thật là vậy mà…….”
Thế là nhào vô chiến đấu võ mồm tập hai…..
“ STOP ppppppppppppppppppppppp”
Giật thót người lên bới tiếng hết thất thanh của Tuyến, người nó và Phương cứ như bị đóng băng vậy, Hên là gian phòng này cách âm, chứ không cái tiệm này sập là cái chắc .
Cuối cùng , để nó và Phương không đấu khẩu nữa, cô tuyên bố….-
“ Dĩa này là của chị. Chấm hết.”
Ô men….ở đâu ra cái khiểu xử lí này vậy trời…!!!……………………….
Mặt hai đứa nó bây giờ trông rất tức cười, méo lên méo xuống nhìn mà cô chị.
Vừa dứt lời Tuyết định bỏ miếng cá đó vào miệng thì……………
Thì cái gì sẽ xảy ra, nãy giờ sao không nghe tiếng ông Long vậy tà……………..?
Còn Phong và Tuấn, sau khi giải quyết hết đóng công vịệc, sẽ làm gì nhỉ……………
Liệu cho đến khi nào Long phát hiện cô em mình đang cặp kè nhỉ còn Tuyết nhà ta có cơ hội chạm mặt với Phong không……………..
CHÁP 39
Hé mở…!
………….XỌAT………………………..
.Hoppppp……………..
Miếng cá bay vèo vô miệng Long, tay anh vẫn còn nắm chặt cổ tay Tuyết vì do lúc nãy đã chụp lại và xoay hướng đũa vào mỏ mình.
6 Con mắt trợn ra nhìn Long, anh vẫn ung dung ăn tiếp sau khi đớp gọn miếng cá nằm trên đũa Tuyết.
Bất ngờ không phải vì miếng cá mà là từ nãy đến giờ không biết Long đã đi đâu, tự nhiên khi không xuất hiện cái bụp rồi cướp mất luôn miếng đó.
Cơn nóng trong người Tuyết bắt đầu trổi dậy, đập mạnh lên bàn….
ẦM…………………..nó và Phương lếch người ra một bên, cách cô chị gần nữa mét.
“ Thật là quá lắm mà, còn gì là phép tắc nữa” ( Ặc…bà này nhiễm phim cổ trang nặng nhỉ…!)
Mà thôi nổi điên chỉ vì miếng cá thì hơi bị khùng, thành ra Tuyết nén cơn giận lại, cầm đũa lên gấp miếng khác…………
Vừa mới huớng đôi đũa về phía mục tiêu mới thì Long lại đốp gọn nó lần thứ hai,…….< Nhịn…>, Xoay qua hướng khác………….lại bị phỏng tay trên…….hướng khác…..tiếp tục y như cũ……………….
Càng lúc khói lữa xung quanh Tuyết một ngày lớn ra, khiến cho hai tụi nó, run vì phát sợ. Mà hông hiểu ông Long có uống nhầm thuốc không nữa, khi không lại đốp tay trên của Tuyết liên tục.
Nó cầu nguyện cho Long…..< Thôi rồi, cầu anh vẫn còn mạng lếch khỏi phòng này….>
< Chắc chắn cái bàn này sẽ bị lật ngữa mà ụp hết lên mặt anh thôi, anh trai ngốc của em ….! Hic hic…>- Phương nối bước.
Qủa thật hai tay của Tuyết đang di chuyển xuống dưới gầm bàn thì……………
…………Pít………Pít…….Pit…….!!!!
Điện thọai của Tuyết chợt reo lên, < Hên cho ngươi đấy…..! > Liếc xéo Long một cái rồi đứng dậy , bước ra khỏi phòng nghe điện thọai.
Nhìn theo bóng “Bệ Hạ” của mình ( Ặc..!) , Long thầm nói trong đầu……< Nhỏ ngốc..! >
…………………………………………..
Tại hàng lang, trước phòng vệ sinh vài mét.
“……………………”
“……………….”
“ Ok…! I see…”
“………”
“ Oh no, It is up to you..”
“…….”
“ Ok..ok..bye..!”
Vừa cúp máy, Tuyết xoay người lại thì giật tóan lên, vì…….. Long đã đứng sau lưng cô từ lúc nào…………….Vài giây sau, cuối cùng cũng bình tĩnh lại…..chợt nhớ tới vụ lúc nãy, tức lên mà mắng…..-
“ Tên vô lễ ..! ….Ngươi…”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian